Bình minh lên rồi, tàu anh lại ra khơi

HQVN -

Bao giờ trước khi đi công tác anh cũng sẽ gọi điện về chào tạm biệt em thật ngắn gọn theo phong cách người lính. Hiểu tính anh như thế và do đặc thù công việc của các anh nên em cũng không thắc mắc gì thêm, nhưng lại thấy hơi nghẹn lòng.

Bởi vì sau tiếng tút... tút... đã ngắt của cuộc gọi, tất cả sẽ trở nên im lặng. Bình minh lên rồi, anh sẽ cùng con tàu ra khơi và những âm thanh quen thuộc ấy trong một thời gian dài sẽ không còn vang lên cho riêng em nữa. Tất cả niềm yêu thương chỉ còn là sự ngóng trông vọng về theo sóng biển...

Rất nhiều lần em hỏi ấn tượng về những chuyến ra khơi, lúc nào anh cũng chỉ cười: “Có gì đâu em, đó là công việc hàng ngày của bọn anh mà”. Câu nói nhẹ nhàng cùng tiếng cười thoải mái khiến em yên lòng.

Dù bộn bề công việc vẫn còn đang dang dở, nhiều khi em lại sống bằng những thanh âm của sóng biển theo nhịp tàu anh ra khơi trong tâm tưởng. Có lẽ đó là nơi chân mây liền với bầu trời, là bao la theo cánh hải âu bay. Anh và đồng đội chắc không thể biết được nhịp tim của những người vợ trẻ trong những đêm dài như thế...

Vậy mà em lại thấy được vị mặn của nước biển tràn lên boong tàu mỗi mùa biển động  hay những cơn áp thấp, cơn bão thành hình. Và nhất là khi mùa đông về lại nghe đài báo gió mùa Đông Bắc. Nhắc con mặc áo ấm đi học cẩn thận rồi còn kèm thêm câu nói bâng quơ: “Gió mùa mạnh thế này bố và các chú lại vất vả lắm đây!”. Con gái nhỏ có hơi ngẩn người ra xong chạy tung tăng tự lấy cặp đi học. Con trai lớn nhìn mẹ chỉ tủm tỉm cười không nói gì. Chính các con cũng hiểu là mẹ đang nhớ và lo cho bố. Nhìn theo dáng hai con đã dong dỏng cao, đôi mắt đen láy thông minh, cái trán dô bướng bỉnh và cả dáng đi quen thuộc hay lao về phía trước, em thấy vui vui và lòng nghe ấm lạ.

Vậy mà anh chẳng bao giờ nói về những khó khăn hay tỏ ra một chút gì lo lắng trước mỗi chuyến đi. Chỉ đến khi được nghe, nhìn những tư liệu, hình ảnh trên truyền hình, báo đài ca ngợi về những chiến công của các anh và cả những nguy hiểm gian lao mà các anh phải đương đầu trên biển mênh mông, em và con mới biết nhiều hơn... Nhưng thực sự điều làm em nhớ nhất chính là những khoảnh khắc ngày cuối năm mà ta phải tạm biệt nhau để anh lên đường vào đơn vị làm nhiệm vụ.

Hồi còn nhỏ, hai con cứ thắc mắc là sao ngày Tết bố không được ở nhà như mọi người? Sao bố lại phải đi ? Biết trả lời con thế nào bây giờ! Để những ngày xuân thêm tưng bừng đầm ấm, để niềm vui sum họp đoàn viên của bao gia đình ngày tết thêm trọn vẹn thì những người lính như anh vẫn luôn sẵn sàng như thế. Da diết biết bao tiếng còi tàu chào bến. Tiếng còi ấy là nhịp chào yêu thương của những người lính biển, là nhịp tim thổn thức những giây phút chia xa, là cái nhìn đau đáu ngắm lại đất liền... là lời thì thầm, lời hò hẹn... Và sẽ mãi là niềm tin mỗi chặng đường dài...

Từng ngày, biển cả lại đón các anh trong tình thương yêu của những người mẹ, người vợ, những đứa con. Biển cả là quê hương, là tất cả những thương yêu chưa kịp nói nên lời. Hạnh phúc nhân lên khi con tàu của các anh được đồng hành cùng những chiếc ghe, chiếc tàu của bao ngư dân đang vươn khơi bám biển... Không gian bao la, mặt trăng sáng lên mênh mông trong từng ánh mắt. Tất cả trở thành niềm tự hào của các con trong các câu chuyện kể về công việc hàng ngày của bố.

Phạm Thị Trinh

Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về bhqdt@baohaiquanvietnam.vn